CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!


Phan_5

-Đúng như cậu nghĩ

-Uhm, cậu bắt đầu đi

-Uhm

Sau khi được bác sĩ sát trùng vết thương, nằm nghỉ hồi lâu nó cũng thấy đỡ hơn nhiều. Nhìn đồng hồ cũng gần 5h, nó muốn về và nó phải về vì hôm nay nó còn phải đến chỗ làm thêm nữa. Vừa bước chân ra khỏi phòng nó đã gặp ngay cô y tá lúc nãy

-Cô định đi đâu? Cậu chủ bảo cô phải ở lại đây

-Chị…em đỡ nhiều rồi, em phải về

-Không được, cô đừng làm khó tôi, cô mau vào trong nằm đi

-Dạ!!

Nó iểu xiều bước vào, cô y tá mang đóng cửa đi ra, nó nằm chờ hồi lâu lại bước xuống len lén nhìn về phía cánh cửa, “Không có ai”, nó vui mừng bước nhanh ra khỏi phòng và chuồn nhanh ra khỏi bệnh viện.

Cuộc họp kết thúc hắn cùng Quốc Lâm rời khỏi công ty. Chia tay nhau trước công ty xe Quốc Lâm rẽ về “Smile” còn xe của hắn đang chuẩn bị hướng đến bệnh viện. Hắn nhấn số điện thoại gọi cho nó nhưng chỉ nghe chuông đỗ không ai trả lời cả, hắn vội tắt máy chạy đến bệnh viện

Bước vào căn phòng bệnh trống trơn, trên chiếc giường thì còn nguyên đó chiếc điện thoại và mảnh giấy nhỏ, hắn bước đến cầm lấy mảnh giấy lên xem

“Trả anh, tôi về đây, cám ơn anh!”

-“Con bé này, đúng là cứng đầu mà!”

Hắn thầm nghĩ, nhếch mép cười rồi bước ra về

Chương 10: Cái Bớt Sau Gáy

-Trúc Nhi, chân em bị sao thế? – Quốc Lâm

-Dạ, chỉ là bông gân nhẹ thôi ạ hì, em vào làm việc đây

-Đi có được không đấy? Hay hôm nay em nghỉ một ngày đi

-Dạ thôi, em làm được mà. Nghỉ thì lấy gì mà sống hả anh hihi. Thôi em làm việc đây không thôi bị “ông chủ” trừ lương tội nghiệp em

Nó lè lưỡi trêu Quốc Lâm rồi bước vào trong quán tiếp tục công việc của mình. Quốc Lâm chỉ biết nhìn nó cười trừ rồi bước vào sau nó.

-Nè, sao cậu đến muộn thế hả? Tin tớ trừ lương không hả?

Hắn vừa vào đã gặp ngay Quốc Lâm, hắn không thèm trả lời mà đảo mắt xung quanh tìm nó, trông thấy nó hắn bước lại gần

-Anh Duy, anh đến muộn nha! – Nó nỡ một nụ cười thật tươi

-Chân em….

-Hì không vấn đề gì đâu anh

-Cậu nghe Trúc Nhi nói rồi thì mau vào trong phụ mọi người đi chứ

-Thôi em mang bánh ra cho khách đây

-Uhm

-Cậu đó, hoá trang càng ngày càng….

-Quốc Lâm!!!

-OK hì hì mau vào trong phụ mọi người đi

Hôm nay, hắn khoác lên người một chiếc áo sơ mi sọc caro màu nâu đất, quần caki màu xám tro rộng thùng thình, mái tóc vẫn lăn xoăn kết hợp với cặp kính nobita, phải nói là hắn “đẹp” một cách lạ thường cứ khiến cho Quốc Lâm lâu lâu nhìn hắn mà lắc đầu, muốn cười cũng không dám cười mà cứ kìm nén đến tía tai đỏ mặt.

-Trúc Nhi!

-Hoàng đến rồi à?

-Chân cậu bị sao thế?

-Hì không sao đâu…à mà cậu có bận lắm không tí cho tớ hoá giang với lúc nãy tớ đi xe bus đến

-Uhm được mà, tớ đợi cậu về

-Hihi vậy tớ cám ơn trước nhé! Mà cậu dùng như cũ phải không?

-Uhm

-OK đợi tớ nhanh thôi

Trong khu vực làm bánh

-Thiên…à Khắc Duy, cậu ra đây chút được không?

-Uhm

Hắn và Quốc Lâm bước vào căn phòng kín, hắn nhìn Quốc Lâm khó hiểu

-Có chuyện gì thế?

-Tớ vừa nhận được cuộc gọi từ Chính An, đúng như cậu suy đoán lão Hàn chính là tay trong của Trương Thành, ban đầu chúng mời chúng ta tham gia vào dự với mục đích mong muốn hợp tác lâu dài nhưng thực chất khi dự án đã đi được phân nữa, vốn của chúng ta đã nằm trong đây cũng không ít thì bọn chúng lại nhường lại cho Jackshow nhằm phỏng tay trên đồng thời đem chúng ta vào thế bí. Một là nếu ta không chấp nhận, ta rút khỏi dự án thì coi như mình mất trắng. Hai là nếu tiếp tục thì chúng ta lại phải chịu thiệt thòi khi Jackshow đòi thêm phần lợi nhuận. Ba là nếu một mình công ty chúng ta thực hiện dự án thì rủi ro mà chúng ta đang gánh vát rất lớn…

-Được rồi, tớ hiểu rồi

-Vậy bây giờ cậu định như thế nào?

-Chỉ còn cách thứ ba thôi!

-Nhưng mà…

-Tớ hiểu, nhưng nếu chúng ta không thử là sao biết chúng ta không làm được

-Ok, tớ ủng hộ cậu…À mà nghe nói ba mẹ cậu và cả Thiên Kỳ sắp về nước rồi hả?

-Uhm chiều mai là đến rồi, chiều mai đi đón họ cùng tớ nhá!

-Ok

Tại sân bay

-Ba mẹ, anh hai kìa – Thiên Kỳ vẫy tay gọi

-Ba mẹ có mệt không ạ? – Hắn xách phụ chiếc vali

-Cũng không mệt lắm đâu con

-Con chào ông bà chủ tịch, Thiên Kỳ để anh….

-Dạ, hihi

-Uhm chào con, Quốc Lâm

Họ mang hành lý ra xe, chẳng mấy chốc chiếc xe đã đưa họ về đến nhà. Những câu hỏi thăm quan tâm nhau và kèm theo những câu đùa những tiếng cười làm cho không gian rộng của ngôi nhà trở nên ấm áp hẳn.

-Ba mẹ sẽ về đây luôn chứ ạ?

-À không, có lẽ một thời gian sau nữa. Công việc của ba bên ấy còn rất nhiều chưa thể về ngay lúc này được

-Ba con nói phải, để một thời gian nữa đi con

-Dạ, còn cô tiểu thư học hành thế nào rồi?

-Em hả, anh khỏi lo đi nhé, Thiên Kỳ là ai chứ? Là con của ông bà chủ tịch họ Hoàng danh tiếng, là em gái của ngài giám đốc đẹp trai thế này thì đương nhiên em không thể nào kém cỏi rồi. Đúng không anh hai?

-Cốc…Chỉ giỏi ba hoa

-Ui da…ba…anh hai ăn hiếp con kìa – Thiên Kỳ xoa xoa cái trán vừa méc

-Hahaha…con bé này, lớn rồi mà như con nít không sợ Quốc Lâm nó cười cho à – Ông Hoàng nói

-Dạ, cháu không có… - Quốc Lâm nhìn Thiên Kỳ ngại ngùng, Thiên Kỳ cũng thế

-Ba này, con không nói chuyện với ba nữa – Thiên Kỳ chạy về phòng để lại tiếng cười cho mọi người và nụ cười dõi theo của ai đó

-Con bé này thiệt là…à mà Quốc Lâm con lúc này thế nào rồi?

-Dạ, con……

Cả bốn người cứ tiếp tục câu chuyện của mình, nhìn vào khung cảnh bây giờ có ai nhận ra đây là một Thiên Du lạnh lùng cứng nhắc như vẻ bề ngoài cố tạo ra, chỉ có khi bên cạnh những người thân Thiên Du mới chính là Thiên Du một chàng trai lịch lãm và ấm áp đến dễ gần.

-Ba mẹ, con đến “Smile” đến tối mới về ba mẹ cần gì thì cứ bảo chị Sam nha!

-Cái thằng này, con cứ đi đi ba mẹ tự lo được mà – mẹ hắn

-Anh hai cho em đi với

-Được thôi

-Hihi, thưa ba mẹ con đi

-Uhm, hai đứa đi đi

Sau khi hắn và Thiên Kỳ ra khỏi nhà, mẹ hắn (Vũ Thiên Hương) cất lời

-Chuyện của Thiên Du ông tính sao?

-Khoảng hai tuần nữa con bé sẽ sang đây, tôi tính để hai đứa gặp nhau trước đã

-Uhm tôi cũng thấy mến con bé, tôi nghĩ con mình sẽ thích thôi, dù gì nó cũng lớn rồi

-Uhm, cứ cho chúng gặp nhau đã

Chiếc xe của hắn dừng cách Smile hai căn nhà, Thiên Kỳ cứ ngó quanh co

-Ủa anh hai, Smile nằm ở đâu? Sao em không thấy?

-Em đi thẳng phía trước hai căn nhà nữa là thấy, anh sẽ đến sau

-Sao anh không đưa em đến đó luôn mà còn phải đi bộ nữa…!!! – Thiên Kỳ nhăn nhó

-Được được rồi – Hắn phải chiều theo ý cô em gái khó tính của mình

Dừng xe trước “Smile” hắn không nhìn vào mà bảo với Thiên Kỳ

-Đến rồi, em vào đi có Quốc Lâm trong ấy đó

-Sao anh không vào, anh vào với em luôn đi, vào một mình em ngại

-Anh…à thôi được rồi em đứng trước cửa đợi anh, anh đi đậu xe

-Dạ, hihi

Thiên Kỳ xuống xe đứng trước cửa quán đợi hắn, đợi hồi lâu sau mà chẳng thấy hắn đâu. Nó thì trong quán lâu lâu lại chú ý cô gái đang đứng trước cửa sao không chịu vào, nó liền bước ra

-Xin lỗi, quý khách đến cùng bạn ạ?

-Dạ…em…em đợi anh…chị em đứng đây không sao chứ ạ? – Thiên Kỳ là một tiểu công chúa nhỏ, tính tình giống trẻ con rất dễ gần nhưng còn hơi nhút nhát đối với người lạ

-Không sao…hay quý khách vào trong mà đợi, ở ngoài lạnh lắm

-Dạ, hihi em cám ơn chị

Nó cùng Thiên Kỳ bước vào trong, mang cho Thiên Kỳ cốc nước lọc

-Ủa, Thiên Kỳ em đến với ai vậy? – Quốc Lâm

-Anh Quốc Lâm, em đến với anh hai, mà anh hai đi đâu lâu quá em đợi mãi mà không thấy

-Hai người biết nhau à?

-Dạ không, tại lúc nãy… - Nó kể lại

Do quán giờ này vẫn chưa đông khách nên nó có thời gian rãnh rỗi cùng trò chuyện với Quốc Lâm và Thiên Kỳ. Qua cách nói chuyện cỡi mở, nó biết Thiên Kỳ nhỏ hơn nó hai tuổi, hai người cũng hợp tính hợp tình nói chuyện rất ăn ý với nhau, Quốc Lâm nhìn hai cô nàng mà chỉ cười với cười….

Sau khi đậu xe vào gara, sau khi hoàn thành khâu hoá trang hắn trở lại quán tìm cô em gái nhỏ nhưng chẳng thấy ai trước cửa cả, hắn vội chạy vào trong

-Quốc Lâm! Cậu có thấy….. – Hắn dừng lại khi nhìn thấy Thiên Kỳ đang trò chuyện với nó trông rất vui

-Cậu đến rồi à? Làm gì mà lâu vậy?

Thiên Kỳ nheo mắt nhìn cái người đang đứng trước mặt, nhiều dấu chấm hỏi hiện ra….

-Anh Thiên…

Hắn mở to mắt nhìn cô em gái, hắn quên mất, Quốc Lâm nhanh hơn một bước

-Thiên Kỳ có con gì trên tóc em kìa

-Aaa…. Con gì? Con gì vậy anh Quốc Lâm – Thiên Kỳ nhảy dựng, hai tay quơ tứ tung

-Đi theo anh – Quốc Lâm kéo Thiên Kỳ vào trong, nó nhìn theo không hiểu gì cả, hắn thì sau khi nhìn thấy hai người họ đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm

-Anh Duy! Anh Quốc Lâm sao thế?

-À…anh cũng không rõ… - Hắn cười trừ, nó thì rời khỏi bàn tiếp tục công việc của mình vì lúc này quán đã bắt đầu đông khách hơn

Quốc Lâm kéo Thiên Kỳ vào trong, nhìn xung quanh xem có ai không, Quốc Lâm nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại, Thiên Kỳ đứng chống hai tay vào hông, chân giơ nhẹ lên và…

-Aaaaa…. – Quốc Lâm nhảy lò cò – Em muốn giết anh đấy à

-Hứ…khai mau, hai người đang giở trò gì thế? Sao anh hai lại “thấy gớm” thế?

-Anh đâu biết, cậu ấy muốn như thế đâu phải tại anh đâu – Quốc Lâm xoa xoa bàn chân

-Vậy để em hỏi – Thiên Kỳ bước đến cánh cửa thì hắn đi vào, hắn nhìn Quốc Lâm gương mặt không nén được cười

-Cậu còn cười nữa à? Không phải vì cậu tớ có bị như vậy không kia chứ?

-Được rồi…không cười…haha…

-Anh hai, rút cuộc chuyện gì vậy? Sao anh lại ăn mặc thế này? – Thiên Kỳ bước đến gần hắn

-Anh có một số chuyện cần giải quyết nên những lúc trông thấy anh trông bộ dạng như thế này thì đừng gọi anh là anh hai mà nhớ anh tên là Khắc Duy nghe không?

-???Là sao? Em không hiểu?

-Nói chung bây giờ anh là Khắc Duy không phải Thiên Du anh hai của em. Anh có một số chuyện cần phải làm như thế. Em đừng cho ai biết được không?

-Thôi được rồi….như thế là xem như mình không quen biết nhau hả?

-Ngốc! chỉ là đừng gọi anh là anh hai thôi – Hắn xoa đầu Thiên Kỳ

-Dạ, em biết rồi

-Vậy còn cái chân của tớ cậu tính sao đây?

-Hihi đáng đời anh – Thiên Kỳ le lưỡi trêu, Quốc Lâm chỉ biết nhìn hai anh em họ mà lắc đầu

Kết thúc màng “Giải toả khúc mắc và lo lắng” của hai anh em, cả ba ra khỏi phòng và bắt đầu ai vào việc ấy, cô em gái Thiên Kỳ có nhiệm vụ ngồi ở một chỗ nhìn mọi người lăng xăng với công việc của mình.

-Cô bé! Sao ngồi đây có một mình thế? Tụi anh ngồi cùng cho vui nha!

-Hai chú qua bên kia ngồi đi, cháu không thích – Thiên Kỳ hơi sợ

-Kìa sao lại gọi chú – Một tên giơ tay lên định vuốt vào mặt của Thiên Kỳ

-Này ông kia định làm gì thế hả?

Nó đẩy mạnh làm ông ta ngã nhào ra bàn bên cạnh, tên còn lại túm lấy tóc nó, Thiên Kỳ hoản sợ vừa mới về mà đã có chuyện rắc rối

-Con nhỏ này cũng xinh đấy, đanh đá, tao thích – Tên lúc nãy đứng dậy đi về phía nó, một người với đôi mắt sâu đen đang nhíu mày nhìn nó, nhìn cái bớt sau gáy

-Mau buông cô ấy ra – Hắn và Quốc Lâm bên trong nghe ồn ào chạy ra, cả hai nhảy vào đánh bất ngờ làm hai tên kia không kịp trở tay ngã nhào ra sàn

-Anh…!!

Thiên Kỳ mếu máu chạy đến Thiên Du, Quốc Lâm đỡ lấy nó

-Em không sao chứ?

-Dạ, không!!

-Hai anh đến đây nếu là khách thì chúng tôi hoan nghênh còn muốn gây chuyện gì xin mời đi chỗ khác – Quốc Lâm bước về phía bọn chúng

-Các người còn đứng đó? – Người đàn ông với thân hình vạn vỡ, rắn chắc ở bàn bên cạnh đứng lên, hai tên lúc nãy vội chạy về phía sau – Ngu xuẩn – Đan Mã đánh vào đầu hai tên kia

Ring…ring….chuông điện thoại của tên Sang – tên lúc nãy bị hắn đánh cho ngã nhào

-Anh Thành gọi – Tên Sang nhìn sang lão đại Đan Mã nói – Dạ, em nghe anh…dạ….dạ…. – Nghe xong cuộc gọi, tên đó nói nhỏ gì đó với Đan Mã

-Rất xin lỗi vì sự vô phép của bọn đàn em. Đây…coi như phần bồi thường – Đan Mã đưa một sấp tiền cho Quốc Lâm

-Không cần, mong rằng sau này sẽ không gặp lại các anh nữa

-Mày láo – Tên Sang bước đến xốc áo của Quốc Lâm

-Chúng ta về - Đan Mã gằng giọng bỏ đi, trước khi đi anh ta còn nhìn nó miễm cười làm nó thật khó hiểu

Tên Sang đá phăn cái ghế trước mặt rồi bỏ theo sau Đan Mã. Do cuộc ẩu đã lúc nãy mà khách khứa hoản sợ bỏ chạy hết, nhân viên cũng nấp vào trong, bây giờ mới đi ra

-Thôi hôm nay nghỉ sớm, mọi người về sớm đi – Quốc Lâm

Mọi người ra về giờ chỉ còn lại bốn người, lúc này Hoàng cũng vừa đến, thấy mọi thứ sao cứ bề bộn, rối tung Hoàng lo lắng chạy vào tìm nó

-Trúc Nhi!

-Hoàng, cậu đến rồi à, hôm nay quán nghỉ sớm

-Vừa có chuyện gì thế?

-Không có gì đâu, chỉ là một số người đến gây rối thôi – Quốc Lâm cùng Thiên Kỳ bước ra

-Thế mọi người có sao không? Trúc Nhi, cậu có sao không?

-Không không…hihi…

-Hoàng mới đến à, cùng ăn với mọi người nha! – Hắn nhìn khuôn mặt lo lắng của Hoàng, hắn có cảm giác gì đó…nhưng thôi hắn cứ là hắn thôi, không nghĩ ngợi

-Dạ, à mà đây là….

-Đây là Thiên Kỳ, em của bạn anh, còn đây là Hoàng, hai người làm quen đi.

Chương 11: Ông Thầy…kinh Dị

 Ông thầy…kinh dị

Một buổi sáng đẹp trời, nó vương mình thức giấc, nhìn lại đồng hồ vẫn còn sớm nó nhanh xuống bếp nấu bữa sáng cho mẹ. Từ lúc ở bệnh viện trở về nó không lúc nào không lo lắng, nó sợ nếu lỡ…thì nó sẽ sống thế nào đây????

-Trúc Nhi! Con sao thế?

-Dạ, không sao đâu mẹ, tại bụi thôi à hihi – Nó nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt

-Nói mẹ nghe có chuyện gì thế con?

-Dạ, con nói thật mà, mẹ đói chưa con dọn bữa sáng cho mẹ nha!

-Uhm, con cũng ăn rồi đi học

-Dạ

Nó quay đi, bà thì thở dài, bà hiểu nó đang lo lắng điều gì, bà thương con không muốn vì bà mà nó phải khổ sở, nhìn thấy con người ta được đầy đủ về mọi thứ mà nhìn lại đứa con của mình cảm thấy thương, không làm được điều gì cho nó mà còn là gánh nặng của nó…cũng có đôi lúc mà nghĩ nếu bà đi rồi có lẽ nó sẽ sống tốt hơn.

-Mẹ xin lỗi! Mẹ không mang lại cuộc sống tốt cho con – Bà vén mái tóc của nó, thỏ thẻ, nó thì nhìn bà đôi mắt cũng đỏ hoe

-Kìa mẹ, sao mẹ lại nói như thế? Con không cần gì cả, con chỉ cần có mẹ thôi! – Nó ôm chầm lấy bà, khóc nức nỡ

-Mẹ biết, mẹ xin lỗi con gái, nín nào…đến giờ đi học rồi để mặt mũi tèm lem thế này sao hả?

-Dạ, con không khóc nữa nhưng mà mẹ hứa đừng nói như thế nữa nha mẹ!

-Uhm mẹ biết mà, thôi lao mặt rồi đi học đi con trễ rồi

-Dạ

Cùng lúc đó tại nhà của hắn

-Thiên Kỳ, em nhanh đi anh muộn gì rồi

-Dạ, em ra ngay…. – Hôm nay là ngày đầu tiên Thiên Kỳ nhập học vào Đại Học NTTP

-Mới ngày đầu tiên mà đi trễ vậy hả cô nương?

-Tới rồi…hừ…đợi có tí xíu mà cằn nhằn rồi…ý mà hôm nay anh hai đẹp trai quá à

-Thôi được rồi ha…vào nhanh đi anh cho đi bộ bây giờ

-Xí…

Chỉ trong chốc lát chiếc xe của hắn đã đến trước cổng trường, để cô em gái bên ngoài đứng đợi hắn cho xe vào gara

-Chị Trúc Nhi! Anh Hoàng!

-Ủa Thiên Kỳ, em cũng học trường này sao?

-Dạ, hôm nay là ngày đầu tiên em nhập học hihi

-Em biết phòng nào chưa? Để bọn anh đưa đi – Hoàng

-Dạ chưa nhưng thôi em đợi anh hai em, anh hai gửi xe ra ngay bây giờ á

-Uhm vậy bọn chị đi trước nha!

-Dạ

Ngày hôm qua nó lại không đến nhà hắn nhưng không thèm báo với hắn một tiếng, phần vì nó muốn dành một ngày bên mẹ, phần vì ngày hôm trước nó to gan trốn viện không thèm đợi hắn, nó sợ hắn sẽ không để nó yên. Ngày hôm nay tuy là một ngày thật đẹp nhưng vào lớp đối với nó mà nói “thật không đẹp tí nào”. Hôm nay, hắn đến trường với một chiếc áo sơ mi trắng, caravac màu sọc xanh nhẹ, chiếc quần âu được ủi thẳng tắp, mái tóc được chải kỹ lưỡng trông thật hấp dẫn. Hắn bước vào lớp với cái nhìn đầy ngưỡng mộ của đám nữ sinh, ngay đến nó cũng bị một phút bất động, hắn nhìn thấy nó, nó vội quay đi hướng khác…

Hắn trên bục giảng bài, nó bên dưới say sưa “ngắm nhìn”….bên ngoài cửa sổ.

-Các bạn có điều gì thắc mắc nữa không? – Hắn nhìn cả lớp, nhìn nó, sao trông nó hôm nay mơ màng thế nào nhỉ? – Trúc Nhi!

Hắn gọi nó, nó vẫn chưa biết, Hoàng lắc nhẹ tay nó

-Trúc Nhi!

-Dạ!!! – Nó đứng dậy trước cái nhìn của cả lớp

-Trong giờ học mà tôi gọi em không nghe?

-Dạ…em…

-Ra ngoài úp mặt vô tường giúp tôi

-Dạ??

-Tôi nói ra ngoài úp mặt vô tường giúp tôi

-Dạ… “Đồ thù dai”

Giọng nó yếu xìu, nó bước ra ngoài nhưng trong lòng đang rủa thầm hắn, nó nghĩ hắn đang lấy chuyện công trả thù nó đây mà.

Đến giờ ra chơi mọi người được nghỉ riêng nó vẫn đang chịu phạt, hắn thu gom sách bỏ vào cặp rồi bước ra trước cửa lớp nhìn nó, một nụ cười nữa miệng hiện ra nhưng nhanh sau đó tắt đi.

-Chắc là mỏi chân lắm nhỉ?

-….

-Xong giờ học nhớ sang nhà tôi, đừng mong cúp thêm một ngày nào nữa!!!

-Đồ thù dai – Nó liếc hắn

-Hử? Cô vừa nói gì đấy?

Vừa lúc đó Hoàng vừa mua nước lên cho nó, thấy Hoàng hắn bỏ đi nhưng cũng không quên để lại một câu cuối cùng cho nó

-Nhớ chiều nay, không đến là không xong với tôi đâu – Hắn bước đi

-Anh...!!!

-Trúc Nhi, cậu uống nước đi

-Cám ơn, nhưng tớ không khát

-Anh Hoàng, chị Trúc Nhi! – Thiên Kỳ

-Sao em biết bọn chị học ở đây?

-Em đi tìm anh hai vô tình gặp hai anh chị thôi, mà hai người sao không vô lớp mà đứng ở đây vậy?

-Chị bị ông thầy lan bâm bắt đứng ở đây nè, chị cũng đâu có muốn đâu

-Thầy nào mà ác quá vậy, ra chơi mà không cho nghỉ nữa

-Uhm ông này không những ác mà còn xấu nữa chứ, mũi thì tẹt, mắt thì con đằng đông con đằng tây, chân mày thì mỏng như chân mày con gái, tóc thì lù xù, ăn mặc thì lôi thôi, tính tình thì quái gỡ, lúc này lúc kia…nói chung là không có từ nào diễn tả nỗi hết

-Hả? Có người xấu đến vậy hả chị?

Nhìn gương mặt nhăng nhó, ngu ngơ của Thiên Kỳ mà nó và Hoàng phải bật cười

-Phải, xấu như ma ấy hihi không tin em ở lại chút nữa có thể gặp đó

-Thôi thôi em về lớp đây

-Sao vậy Thiên Kỳ…chị nói thật mà!

Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Lamborghini Huracán LP 610-4 t